Anh hùng cứu mỹ nhân nhưng bị mất 2 bóng đèn

Lúc đó tôi đang học lớp 11, gia đình bắt tôi bắt xe buýt về quê. Gia đình tôi ở tỉnh Đồng Nai, quê tôi ở thành phố Chiang Chang, tỉnh Nghệ An.

Nói chung là mình mới học lớp 11 thôi nhưng trình độ đi xe của mình hơi cao. Đi từ nam ra bắc hay từ bắc xuống nam cũng dễ như đi Chợ Lớn.

Sau gần chục ngày về quê thăm hỏi hàng xóm, bạn bè, bạn thân, tôi quyết định lên xe đi về phía Nam. Lúc đó là ngày 27 của Lễ hội mùa xuân.

Những người thường xuyên đi xe buýt từ Bắc vào Nam chắc hẳn đã từng trải nghiệm điều này nếu đi vào Nam vào thời điểm này trên xe sẽ vắng người và không có ai.

Ở quê tôi muốn bắt xe buýt vào Nam phải ra thành phố Vinh và đợi dưới chân cầu ven sông.

Ngày 27 Tết, trên cầu Bến Thủy không có ai ngoại trừ một vài người lái xe máy, một vài người bán hàng rong, một vài ma cô và một cô gái rất xinh đẹp.

Hỏi thăm một hồi thì biết cô ấy cũng đi về phía Nam. Vậy là chúng ta đang đi trên cùng một con đường.

Trạng thái đánh giá lúc đó như sau: mặt thì chấm 8,5, da thì 9,5, mình chưa sờ ngực 1 và ngực 3 nên không biết. Nhìn chung rất ngon.

Ồ, đợi một lúc thì xe đã tới, biển số Thanh Hóa. Hâm nóng!

Tôi chuẩn bị lên xe, tôi chưa kịp nói gì thì xe ôm và tên ma cô đã giật lấy ba lô, vali của chị tôi rồi nhảy lên xe.

Chiếc xe bắt đầu kêu cót két. Khi đến giữa cầu Bến Thủy, chúng tôi chợt giảm tốc độ. Ba tên ma cô tiếp cận hai chị em.

Ai đi xe buýt ở Vinh đều biết nếu bị yêu cầu xách đồ lên xe chắc chắn sẽ bị nài nỉ. Mặt ai cũng bẩn. Họ đòi hai chị em mỗi người 300 nhân dân tệ, gọi là… tiền công chuyển đồ.

Có hai sự lựa chọn: xuống giữa cầu Bến Thủy, hoặc trả tiền. Tất nhiên, những người ở tiệm sửa xe cũng không dám can thiệp.

Chà, đó là lúc mọi người thay đổi cuộc sống của họ, tôi lấy tiền từ túi của mình và chị tôi cũng lấy tiền từ túi của mình, mỗi người 300.

Sau sự việc đó, hai chị em bắt đầu thân thiết hơn.

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, tôi và chị ngồi trò chuyện hết chuyện này đến chuyện khác. Cảnh vật dọc đường xuất hiện thoáng qua rồi lại biến mất. Cô cho biết gia đình ép cô lấy người cùng làng, hai bên chuẩn bị lễ cưới đầy đủ nhưng cô từ chối.

Không muốn lấy người mình không yêu, cô vay tiền bỏ trốn cùng gia đình vào Nam.

Ôtô lao vút qua…

Đến nơi vào khoảng 7-8 giờ tối. Trời tối và đèn xe mờ.

Trên xe có hai người, một người đầu hói, một người không hói, đi đến chỗ hai chị em. Anh chàng hói nắm lấy tai tôi và nó đau. Nó hét lên:

– Cậu xuống nhà ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện.

Trên xe Tết không có gì cả, chỉ có quất và quất.

Tôi leo xuống ghế dưới ngồi xuống. Không biết phải làm gì, tôi nhặt mấy quả quất rơi, gọt vỏ ăn rồi ngước lên.

Phía trên, hai kẻ lái xe liều lĩnh bắt đầu giở trò. Cô chống trả quyết liệt.

Người đàn ông đầu tiên thường nắm lấy cánh tay cô ấy và giữ đầu cô ấy giữa hai chân anh ấy.

Cô ấy vật lộn.

Người đàn ông hói nắm lấy quần của cô và cố gắng kéo chúng xuống.

Đôi chân cô đá một cách giận dữ.

Người đàn ông phía trên cũng bắt đầu xé áo anh ta.

Làn da trắng mịn của cô bắt đầu trông trần trụi.

Tôi cảm thấy rất tiếc cho bạn!

Đột nhiên! Chiếc xe đột ngột giảm tốc độ.

Người phía trên hét lên:

– Cảnh sát, cảnh sát… các bạn

Hoặc chàng trai kia hoảng sợ, buông cô ấy ra và lao về phía trước.

Chiếc xe đã dừng lại hoàn toàn. Tên ngốc nhảy xuống cầu thang để tranh cãi với cảnh sát.

Tôi leo lên ghế trên. Cô ấy đang sắp xếp quần áo của mình. Họ chưa làm gì cả, chắc chỉ đang ngắm hàng thôi.

Tôi ngồi xuống. Cô che mặt và khóc.

Không biết phải làm gì. Tôi vỗ vai cô ấy để an ủi.

Chiếc xe tiếp tục lái đi.

Những người trong xe vẫn ngồi đó lặng lẽ nói chuyện.

Đến nơi vào khoảng 9 đến 10 giờ tối. Xe chạy chậm và dừng lại ở một quán ăn “bữa tù”.

Xe buýt đang tận dụng dịp nghỉ Tết nên nhân viên xe buýt giục hai chị em xuống nhanh và ăn gì đó trước khi lên đường.

Cô không ăn gì, chỉ ngồi nhìn.

Món phở trong nhà hàng nhà tù thật kinh khủng. Không thể nuốt được.

Đổ đầy nửa bát, tôi lau miệng cho cô ấy rồi giục cô ấy lên xe ngồi xuống cho ấm.

Đột nhiên, cô ấy nhìn tôi đầy nhiệt tình và nói:

– Thôi, lên xe đi, tôi không lên xe đâu.

CHÚA ƠI:

– Sao anh không lên xe?

– Được rồi, cậu cứ đi đi, sáng mai tôi ở lại đây đón chuyến tàu, đi ban đêm nguy hiểm lắm.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy buồn và lo lắng cho cô ấy.

– Anh không lên xe thì tôi cũng không lên xe.

– Thôi nào, cậu là con trai nên không sao đâu. ghé chơi…

Sau khi lang thang khắp Tam Quốc một lúc, hai chị em quyết định ở lại và bắt xe buýt vào sáng mai.

Người tài xế xe buýt gọi chúng tôi là đồ ngốc, sau đó lên xe và tiếp tục lái xe.

Gần đến Tết Nguyên Đán, trời mưa phùn và thời tiết rất lạnh.

Hai chị em lang thang khắp nơi tìm nhà nghỉ.

Này Daza! cuối cùng cũng hiểu.

Căn phòng thực sự rất ấm cúng.

Sau khi tắm rửa, cô ấy trông đẹp hơn, tươi tắn hơn và chắc chắn xinh đẹp hơn trước.

Hai chị em đang ngồi trên giường trò chuyện. (Phòng chỉ có một giường thôi!)

Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cuối cùng chúng tôi cũng nói về việc hai gã kia đang giở trò đồi bại với cô ấy.

Chỉ cần nói: “Thà bị người lạ như bạn làm nhục còn hơn để người lạ như bạn muốn làm gì thì làm”.

(Thà chết vinh còn hơn sống nhục)

À! Tôi vẫn im lặng, ngại bình luận về câu nói của cô ấy. Trời tối quá. Ừm!

Cô ấy hỏi tôi có đói không…

Lúc này tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì.

Tôi không trả lời, đứng dậy lấy ví đi mua đồ.

Cô cho biết mình rất buồn khi mua thêm một chai rượu nữa cho hai chị em uống.

Tôi liên tục cố gắng ngăn cản anh ấy nhưng không thể. Cô ấy nói nếu bạn không mua thì tôi nhất định sẽ mua.

Vài phút sau, tôi trở về nhà nghỉ với bát phở, hai con mực, một chai cuốc và một chiếc ly. CHÀO! Tại sao lại thành thật như vậy?

Trong lễ hội mùa xuân, thời tiết ở miền Trung Trung Quốc lạnh nên uống một chút rượu sẽ rất mát. Hai chị em làm nửa chai, chủ yếu là do chị em mình chỉ làm 2-3 cốc thôi.

Bây giờ tôi cảm thấy cao. Phải nói là quá tuyệt vời các bạn ạ.

Thế giới đang quay. Có lẽ là do tôi có khả năng chịu đựng rượu kém.

Cô đỡ anh lên giường. Tôi ngã xuống ầm ĩ.

Tôi mừng quá nhưng vẫn biết cô ấy đang cởi giày và cởi áo của tôi. Hix.

Tôi bảo bạn đi ngủ sớm và ngày mai bắt xe buýt về phía nam. Nhưng thực ra lúc đó cũng không còn sớm nữa.

Cô ngoan ngoãn nghe theo.

Nói thật, từ hồi đi theo các ông lớn trong làng hồi cấp 2… véo ngực gái văn phòng cho đến lúc đó, tôi chưa bao giờ thân thiết với ai như bạn. CHÀO!

Lúc đó là sáng sớm. Đau đầu dữ dội.

Chết tiệt, sao lạnh thế này?

Chà, hóa ra tôi không còn mặc quần jean như tối qua nữa.

Tôi vẫy tay và tìm kiếm cô ấy.

Nhưng bạn ở đâu?

ngôi dậy. Hóa ra chiếc quần jean của cô ấy nằm trên ghế tựa.

Mẹ! Tối qua anh và cô ấy có quá cuồng nhiệt không?

Cửa phòng tắm đóng lại và đèn vẫn sáng. Có lẽ cô ấy phải đi vệ sinh ở đó.

Tôi gặp khó khăn khi mặc quần áo.

Lạnh quá.

5 phút, 10 phút, 15 phút trôi qua. Tôi thấy bạn đi ra nên tôi có thể đi vệ sinh. Trời lạnh đến nỗi tôi cảm thấy như mình sắp chết.

Tôi gọi, nhưng cô ấy không trả lời. Rõ ràng có tiếng động lạ phát ra từ bên trong.

Lần này đừng trách tôi nhé!

Tôi thận trọng tiến lại gần và nhẹ nhàng mở cửa. Tôi đã không thấy bạn!

Chết tiệt. Đó là lúc tôi bắt đầu hoảng sợ.

Đầu tiên là chiếc ví trong túi quần mà tôi không nhìn thấy. Không biết sao ba lô lại bị rách thế này.

Vâng, tôi đã chết.

Đau quá các bác ạ!

Trong ví tôi vẫn còn 1 triệu. Còn một triệu nữa trong ba lô. Cả hai đều bay không có cánh.

May mắn thay, người chủ nhà trọ tốt bụng và đưa tôi đi báo cảnh sát.

Tôi đã kể với cảnh sát câu chuyện của mình một cách rõ ràng và ngây thơ.

Ba người công an ngồi nghe tôi kể chuyện đều cười. Hãy gọi tôi là cô gái ngốc nghếch. Bạn chết chưa?

Thôi, làm một cô gái ngốc nghếch cũng không sao, chỉ cần em bảo anh gọi điện về nhà hỏi ý kiến ​​bố là được.

– Xin chào! bố.

– Ồ, bạn đã ở đâu thế?

– Vâng, tôi ở Quảng Bình. Bị lừa hết tiền.

– Cái gì?

– &%*$*(%*(

–Tại sao mày ngu thế!

– Tôi không có ý kiến.

——Vậy những thỏi vàng cậu lấy của chú Q cũng sẽ bị thất lạc?

– Ừ, hãy nghe lời bố và đặt nó vào đôi giày của con.

– Giày đâu rồi?

– Ừ, nó ở dưới chân tôi.

– Ồ. rất tốt! Đó là con của bố tôi.

Sau đó tôi nhờ cảnh sát đưa tôi đến ngân hàng vàng để bán.

Nhưng họ rất tử tế và nói với tôi rằng tôi không cần phải bán nó, tôi có thể mượn tiền và gửi lại.

Chết tiệt! Tại sao cảnh sát lại tin tưởng người dân đến vậy! Ừm…

Leave a Comment